Bên cạnh anh, thế giới mở rộng

 Bên cạnh anh, thế giới mở rộng




       Vừa lên giường, nàng đã bị cơn buồn ngủ tấn công.
      - Anh với Tô Ra sẽ đi bộ đến toà nhà thành phố để lấy một ít giấy tờ.
      Nàng đang nhắm mắt, trả lời anh một cách uể oải:
     - Dạ, đi cẩn thận nhé.
       Đã quá buồn ngủ, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Đột nhiên, một âm thanh nhỏ của nước vang lên, khiến nàng thức giấc, là mưa sao, không biết đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
       Có thể nói rằng nàng không thể chìm vào giấc ngủ sâu khi chỉ có hai mẹ con, trừ khi có anh chơi với Tô Ra.
       Ý thức của nàng vẫn chưa rõ ràng, nhưng mí mắt cũng không nặng trĩu.
      Giấc ngủ ngon, hầu như đã hoàn toàn khiến nàng thoải mái.
      Nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng của anh và Tô Ra, lúc hai người đi thì trời vẫn còn nắng đẹp.
       Nàng muốn lười biếng thêm một chút nữa, nhưng nhớ tới anh và con, thân thể nhanh chóng bật dậy.
      Từ dưới chân truyền đến hơi mát của ván sàn.
       Nàng đi tới bàn nhấc điện thoại lên:

      - Anh và con đang ở đâu?
      - Đang ở toà nhà thành phố, bọn anh đang xem phim. Em có thể đem đến cho anh một cây dù không?
      - Sao anh không gọi điện thoại cho em sớm hơn.
      - Anh nghĩ em đang ngủ say nên để cho em ngủ. Với lại Tô Ra cũng không ị và không khóc.
      - Ở ngăn đựng đồ của xe đẩy có cái dù nhỏ của em bị cái áo mưa cho xe đẩy che khuất đó anh.
      -  Anh đã thấy rồi, chờ chút nhé anh về đây.
   
     Nàng đi đến bên cửa sổ. Những hạt mưa chạm vào da cánh tay nàng thật dễ chịu.
     Đường nhựa bị mưa nhuộm đen, ướt sũng nước. Những bước chân người hối hả ngược xui.
     Nhìn lên bầu trời, những đám mây đen và dầy. Tất cả những gì còn lại trên thế giới là cảm giác và âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt đất.
     Bỗng nhiên, tiếng vũng nước tí tách lốp bốp.
     Nàng quay mặt đang nhìn lên bầu trời, về hướng đó.
     Khi nàng tự hỏi đó là gì, anh đang cầm chiếc dù nhỏ màu hồng, tay kia đẩy chiếc xe có Tô Ra ngồi bên trong. Màu hồng che đi cơn mưa nặng hạt, trông sống động trong bóng chiều tà của con đường trước nhà.
      Nhanh chóng nàng chạy đi mở cửa.
      Một giọng nói sôi động xen lẫn tiếng mưa rơi.
      - Anh đã về đây.
      Tô Ra được anh trao vào tay nàng, khuôn mặt con mừng rỡ, cười tít mắt.
      Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười ấy, nàng cảm thấy niềm hạnh phúc lan toả sâu trong lồng ngực.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét