Huyên thiên

 Huyên thiên



- Em có muốn ra ngoài hóng gió không?"
- Đi thôi.
Khi nàng đi ra ngoài, đường phố thưa thớt, ánh đèn đường lờ mờ trên nền trời đen như mực. Một cơn gió lạnh thổi qua những kẽ nứt giữa các tòa nhà, khiến nàng co rúm người vì lạnh.
- Gió thật dễ chịu.
- Trời lạnh quá.
Nàng đang nhắm mắt dựa vào tường của tòa nhà, tóc mái đung đưa trong gió.
Anh đang mỉm cười dịu dàng, hơi thở có chút trắng, mái tóc sáng lên dưới ánh đèn đường đẹp đến mức nàng cảm thấy lồng ngực thổn thức.
- Em tự hỏi liệu hôm nay có thể nhìn thấy mặt trăng không?
- Hả? Mặt trăng!
- Đúng.
Nàng đột nhiên nhìn lên và nói vậy. Ngay cả khi nhìn lên, anh cũng không thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời nhỏ bị các tòa nhà cắt ra. Khi anh nhìn quanh, tất cả những gì anh thấy là bầu trời tối đen.
Anh người đã đi trước nàng một chút, quay lại.
Sau đó anh quấn chiếc khăn quàng cổ mà anh đang mang theo cho nàng.
- Má em vừa nãy lạnh lắm. Em dễ ​​bị cảm lạnh.
Mặc dù anh quay lưng về phía nàng nhưng nàng có thể thấy rằng anh đang bước đi chậm rãi để phù hợp với tốc độ đi bộ của hai mẹ con.
⁡Đêm đã khuya, góc phố vắng tanh.
Những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua sẽ lấy đi nhiệt độ cơ thể khỏi đầu ngón tay.
Khuôn mặt của Tô Ra trông vẫn giống như thường lệ khi con cười khúc khích.
Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Tô Ra, hơi ấm của nàng dần dần làm ấm tay con, đồng thời Tô Ra cũng rất vui khi hơi nóng dâng lên trên hai má đỏ hồng.
Tuyết trắng đang nhảy múa.
Tuyết mềm, lạnh, đẹp.
Tô màu thế giới mơ hồ và phù du thành một màu trắng tinh khiết.
Nếu nàng bước đi, nàng nghe thấy tiếng tuyết lạo xạo bên tai.
Mây đang trôi.
Bầu trời đêm xám xịt dần lộ ra màu xanh chàm đậm. Mặt trăng vàng ẩn sau những đám mây xuất hiện. Ánh trăng phản chiếu trên tuyết tạo cho khu vực này một màu sắc huyền ảo.
- Trăng tròn thật đẹp.
Tô Ra nhẹ nhàng đưa tay đón vầng trăng tròn rực rỡ. Con đưa tay ra dù biết mình không thể với tới. Một bàn tay trắng hồng, nhỏ bé đung đưa như thể đang lang thang trên bầu trời.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét