Ghi chú cuối cùng
Trong sự tĩnh lặng của sương sớm, âm thanh của dòng sông chảy êm đềm rót vào tai cô.
Cảnh quan mờ ảo trước khi mặt trời mọc, không khí trong lành.
Không có ai khác trên bờ ngoại trừ hai người.
- Trời lạnh quá.
Cô nhìn lên khuôn mặt anh khi anh vòng tay qua đôi vai gầy của cô. Cô lặng lẽ đồng ý.
Anh không nhìn cô, và mắt anh cũng không dao động khi lặng lẽ quan sát dòng chảy của dòng sông.
- Có lẽ nước lạnh hơn nhiều.
Bây giờ cô cũng vậy, nhìn vào mặt nước nhấp nhô, thốt lên.
Những lời cô nói ra không có sức mạnh, hơi thở của cô nông và oxy luôn loãng.
Cơ thể cô liên tục đau nhức và nhói buốt, thậm chí cô còn khó có thể tự đứng vững.
- Na, em không sao chứ?
Một giọng nói mạnh mẽ, rõ ràng gọi tên cô.
Điều cô thích nhất là giọng anh gọi tên cô.
Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má cô chẳng vì lí do gì.
Nếu có lý do nào đó thì đó là vì sự mong manh của cô.
Cô di chuyển mắt và nhìn lên anh. Không che giấu sự yếu ớt của mình.
Sức lực của cô hơi yếu đi trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sức và nhìn anh với vẻ mặt cam chịu.
Bàn tay đưa lên má nhợt nhạt của cô lau đi sự yếu đuối của cô bằng một động tác nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay cô lẽ ra phải được làm mát bởi không khí bên ngoài, nhưng chúng lại nóng và cô đau lòng khi thấy chúng vô hồn đến thế.
Cô.
Cô thực sự muốn nói những lời này.
Cô muốn anh sống, cô muốn anh quên cô và sống tiếp.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của cô.
Cô không thể thốt ra lời, vì cô không thể hiểu được cảm xúc của những người ở lại sau khi người thân yêu chết.
Ánh mắt tránh né dừng lại ở mặt nước, dường như đang mời gọi sự vĩnh hằng.
- Em yêu anh.
Cảm xúc dâng trào đến một lúc nào đó, và ngay lúc này, những lời này là tốt nhất.
Cái nắm trên vai cô chặt hơn.
Một giọt nước rơi xuống đầu ngón tay đang nắm chặt cổ tay cô đến mức đau nhói.
Nó nhỏ giọt và nồng độ tăng dần.
Sự ấm áp tuôn chảy chính là tình yêu, tấm lòng của anh.
- Xin lỗi, em không muốn xa anh và con, em thực sự không thể.
Tiếng nức nở, những đầu ngón tay run rẩy, đầu cúi xuống như đang cầu nguyện, một biểu cảm đau đớn mà chỉ có thể tưởng tượng ra.
Tất cả đều là lỗi của cô.
- Em xin lỗi.
- Đừng xin lỗi, làm ơn, đừng bỏ anh lại một mình.
- Dạ.
Cô hy vọng có thể ở bên anh hàng ngàn lần. Cơn lũ khao khát được sống thật đau đớn.
Ngay cả vào thời điểm như thế này, cơn sống lăn tăn vẫn đẹp tuyệt vời, và tiếng róc rách của dòng sông cũng thật dễ chịu.
- Lần sau, em hy vọng chúng ta có thể sống cùng nhau đến hết cuộc đời.
- Um, nhất định rồi.
Anh kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng khẳng định.
Khuôn mặt anh đối diện cô, biểu cảm toát lên sự bình tĩnh khác hẳn với sự cam chịu, từ từ tiến lại gần cô.
Sự ấm áp mềm mại chồng lên nhau thật mặn mà.
- Anh luôn ở đây.
Cô phơi bàn tay vào bầu trời, và mặc dù trời lạnh đến mức khiến cô rùng mình, nhưng vẫn có một hơi ấm yêu thương bên cạnh cô.
Vậy thì không sao cả.
Cô thả mình vào tiếng thì thầm của dòng sông.
Cô tin chắc rằng tình yêu sẽ kết nối cả hai lại với nhau và không bao giờ xa cách.
Mí mắt khép chặt của cô không mở ra được nữa.
Cô vẫn hy vọng anh và cô có thể bên nhau mãi mãi.
0 Nhận xét