Vì anh không thể chơi nhạc cho em nghe nên anh sẽ đưa em đi thưởng thức những buổi hoà nhạc hay nhất

   Vì anh không thể chơi nhạc cho em nghe nên anh sẽ đưa em đi thưởng thức những buổi hoà nhạc hay nhất


           Trước đó mấy hôm anh hỏi: 
- Mình đi concert (nghe hoà nhạc) nha em, em có thích không?
- Dạ thích. Trên đường đi Kobe có chút việc bỗng nhiên anh gọi điện hỏi trung tâm "Osaka Symphony Orchestra" và nhận được câu trả lời là có buổi hoà nhạc vào lúc 7 giờ tối.          

       Không suy nghĩ, hai vợ chồng quyết định cái rụp là sẽ đến Osaka sau khi hoàn thành xong công việc ở Kobe. Nàng hơi băn khoăn vì không hề nghĩ sẽ đến buổi hoà nhạc nên ăn mặc khá xuề xoà:
      - Đáng lẽ em nên có trang phục đẹp hơn.
      - Không sao đâu em.
        6:30 tối anh nhanh chóng tìm được bãi đỗ xe cách phòng hoà nhạc mấy bước đi bộ. Khác với suy nghĩ thì nhìn từ bên ngoài "Osaka, The symphony haill " có kiến trúc khá hiện đại, nhìn như một khách sạn bình thường ở Nhật. Nó khác với nhà hát ở Hà Nội và Hồ Chí Minh với kiến trúc đặc trưng Châu Âu rất cổ kính và theo anh nhận xét là " rất đẹp". 
        Sau khi chọn ghế ngồi và mua vé, nàng tranh thủ chụp vài cái ảnh bên ngoài rồi nhanh chóng tiến đến chỗ xếp hàng để vào trong. Vượt qua hàng loạt biện pháp kiểm dịch Corona như kamera nhiệt độ, rửa tay, đeo khẩu trang, cuối cùng được nhận một tập các tài liệu về buổi hoà nhạc và một lóc ca ta lô quảng cáo các buổi hoà nhạc tiếp theo. 
        Sảnh của toà nhà khá rộng, được trang trí trang nhã và sang trọng. Cũng may là số ít mọi người mặc vét còn lại đa số điều ăn mặc kín đáo và khá bình thường vì thế nàng cảm thấy mình không bị lạc lỏng với bộ trang phục trên người. Bản đồ ghế ngồi được dán khắp nơi nên dễ dàng tìm được, còn ít thời gian nàng tranh thủ ngắm nhìn phòng hoà nhạc cũng như tranh thủ chụp vài tấm ảnh khi khán giả vẫn còn ít. 


Khung cảnh của phòng hoà nhạc

         Các phòng hoà nhạc có cấu tạo khá giống nhau nên không có gì phải nói đến, tuy nhiên nàng khá ấn tượng với các cánh buồm trắng được treo trên trần nhà cho ta cảm giác rất phiêu diêu. Đúng 7 giờ tối thì khán giả đã điền hết khoảng 70% số ghế, các nhạc công đứng nghiêm trang chào khán giả. Những tràng vỗ tay rào rào không có điểm dừng mừng đón nhạc trưởng Heiichiro Ohyama từ từ bước ra sân khấu. Mọi người hướng về phía người đàn ông nhỏ nhắn với mái tóc bạc trắng cùng cây gậy quyền lực trên tay. Nàng để ý ánh mắt ngưỡng mộ của các nhạc công giành cho ông, đó là ánh mắt của người học trò, hậu bối giành tặng cho người thầy vĩ đại. 
         Tiếc mục đầu tiên là " Bản giao hưởng số 1 cung đô trưởng" của Ludwing Van Beethoven (1770- 1827). Từng nốt nhạc vang lên khiến cả gian phòng dường như nín thở, phong cách điều khiển riêng biệt biến bản nhạc cũ trở nên thật mới lạ của nhạc trưởng đã chạm vào trái tim nàng và cứ thế nước mắt nàng rơi lặng lẽ. Âm thanh đưa nàng bay lên khỏi trần tục, hoà vào những cách buồm trắng muốt bay đến thiên đường. Tâm hồn nàng được gột rửa, từng tế bào rạo rực ôm lấy âm thanh thần tiên kia mà thổn thức mà rung động. Bản giao hưởng số 1 kéo dài trong 26 phút, nhưng tràng pháo tay thì kéo dài bất tận, vị nhạc trưởng già đi ra đi vào cúi chào khán giả không dưới 5 lần, các nhạc công cũng phải đứng lên ngồi xuống ngừng ấy lần. 
        Tiết mục thứ hai là bảng " giao hưởng số 4 giành cho violin" của Mozart (1756-1791). Đón chào thêm nghệ sĩ violin nữ "Yuzuko Horigome", mái tóc bà màu trắng ánh bạc được tạo kiểu rất phóng khoáng, khoác trên người chiếc đầm màu sắc sặc sỡ nổi bật giữa những nhạc công có tông chủ đạo màu đen trắng. Mọi người yêu mến bà đến nỗi những tràng pháo tay kéo dài không ngớt khiến cho nữ nghệ sĩ phải biểu diễn thêm một bản độc tấu ngắn để đáp lại sự ái mộ. Nàng thoáng thấy những giọt nước mắt của bà long lanh trên gò má và nhìn theo bóng lưng bà từ từ khuất sau cánh gà. Bây giờ mọi người có 20 phút giải lao trước khi thưởng thức tiết mục cuối cùng. Nàng nhanh chóng điền vào hàng người đang xếp hàng vào nhà vệ sinh trong khi anh đi kiếm chút nước uống. 


Vé của buổi hoà nhạc

          Trong số các quốc gia mà anh từng đi du lịch thì chồng nàng thích nhất nước Ý, anh đến Ý vào mùa hè cách đây 4 năm ( lúc đó cả hai vẫn chưa gặp nhau), anh cho nàng xem rất nhiều cảnh đẹp mà anh đã chụp được ở đây. - Anh muốn đến Ý cùng với em. Nhất định em sẽ luôn miệng OMG!!!! cho mà xem. 
          Thật tình cờ tiết mục cuối cùng là " Bản giao hưởng số 4, Italienische" của Felix Mendelsshon (1809-1847). Nước Ý, không khí, con người, cảnh vật được tái hiện lãng mạn làm sao. Nàng ngỡ mình và anh đang nắm tay đi dạo trên những con đường lát đá, ngắm nhìn những toà lâu đài nguy nga, tráng lệ, mùi thơm của mì Ý ngạt ngào trong cánh mũi,... 26 phút ngắn ngủi nhưng là tinh hoa của cả một dân tộc, đó là nước Ý trong đêm mùa thu ở Nhật Bản. Buổi hoà nhạc đã chấm dứt từ lâu nhưng khán giả vẫn ngồi yên trên ghế, quyến luyến không muốn ra về. Tay nàng đỏ lên vì vỗ tay liên tục, có thể nói trong cuộc đời đây là lần vỗ tay nhiều nhất của nàng. Người nhạc trưởng già cúi chào khán giả, sự dẻo dai và uyển chuyển của ông biến mất, thay vào đó là cánh tay vụng về gạt giọt nước mắt. Ông lần lượt cúi chào từng nhạc công, tiếp đó từng nhạc công đứng dậy cúi chào khán giả, không khí trang nghiêm, kính cẩn thật xúc động biết bao. 
         Khi hai vợ chồng ngồi trong ô tô trên đường về nhà, những ngón tay anh siết chặt lấy bàn tay nàng:
       - Cám ơn em. Thật may mắn vì vợ của anh thích hoà nhạc, anh sợ em sẽ nói em buồn ngủ và ngủ mất thôi. Âm thanh khác hoàn toàn khi em với anh nghe hoà nhạc ở nhà phải không!!!             

        - Em mới là người cám ơn anh. Em yêu cái đẹp và âm nhạc hay hoà nhạc là thứ âm thanh kì diệu nhất. Em nghĩ không ai trên đời sẽ ghét hoà nhạc. Nếu mà đi ngủ thì thật là lãng phí, thật ngu ngốc phải không anh.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét